bắc kinh cố sự

Thông tin truyện Bắc Kinh Cố Sự. Thể loại: đam mỹ, hiện đại đô thị, BE. Truyện được diễn tả giống như một cuốn nhật ký, ghi lại quá trình mà nhân vật chính đã trãi qua, từ lúc còn trẻ cho tới khi già. Tôi từng là con trai một cán bộ cấp cao ở Trung Quốc, nhưng Truyện Bắc Kinh Cố Sự - Chương 17. Tôi nói chuyện Lâm Tĩnh Bình cho mẹ, bà lúc đầu còn ngại Lâm xuất thân quá thấp, bà muốn tôi tìm một nhà môn đăng hộ đối hoặc con nhà phần tử trí thức. “Bắc Kinh Cố Sự” được xem là tựa truyện đi đầu cho dòng tiểu thuyết đam mỹ lúc bấy giờ. Một câu chuyện tình mang thiên hướng hiện thực về cặp đôi Trần Hãn Đông và Lam Vũ được tác giả kể lại theo ngôi thứ nhất. Trong từng câu chữ, ta có thể cảm nhận được những dư âm tình cảm ấm áp nhưng Bắc Kinh ( tiếng Trung: 北京; bính âm: Běijīng, Phát âm tiếng Trung: [peɪ˨˩ t͡ɕiŋ˥] nghe (trợ giúp·thông tin) ), là thủ đô của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thành phố nằm ở miền Hoa Bắc, và là một trong số bốn trực hạt thị của Trung Hoa, với 14 quận nội thị và Bắc Kinh Cố Sự. 7.5/10. 7.5K. Tác giả: Bắc Kinh đồng chí. Thể loại: Đam Mỹ, Đô Thị. Nguồn: moroccanroses.wordpress.com. Trạng thái: Full. Thể loại: đam mỹ, hiện đại đô thị, BE. Truyện được diễn tả giống như một cuốn nhật ký, ghi lại quá trình mà nhân vật chính đã Frau Mit 2 Kindern Sucht Mann. Thể loại đam mỹ, hiện đại đô thị, BE. Truyện được diễn tả giống như một cuốn nhật ký, ghi lại quá trình mà nhân vật chính đã trãi qua, từ lúc còn trẻ cho tới khi già. Tôi từng là con trai một cán bộ cấp cao ở Trung Quốc, nhưng cũng không phải cái loại không học vấn, chẳng nghề nghiệp. Sau khi tốt nghiệp phổ thông cũng đã thi đỗ vào khoa tiếng Trung của một trường đại học trọng điểm, năm học thứ hai đã cùng đám bạn lập một công ty cỡ vừa. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vay một khoản không nhỏ, tự mình lập một công ty thương mại, kiếm chác rất tốt, nhất là mấy năm làm ăn với bên Đông Âu cực kì hưng thịnh. Năm năm sau, dựa vào quan hệ của ba, cũng nhờ chút khôn ngoan nhạy bén của bản thân, tôi đã có một công ty vốn hơn trăm triệu, năm ấy tôi hai mươi bảy tuổi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Bắc Kinh Cố Sự! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Cực Bá Chi Công Tượng Đại Sư Cửu Cá Lật Tử - Chín Hạt Dẻ Mạt Thế Ta Tử Vong Bán Kính Nhiễm Thiên Niên Linh Khí Khôi Phục Ta Bạn Gái Là Giáo Hoa! Nam Trai Cô Vân Cuộc Gặp Gỡ Trên Chuyến Tàu Cuối Năm Bắc Đoan Tảo An Mink Đường Phố Số 13 Thuần Khiết Tích Tiểu Long Hàn Ngu Chi Ngôi Sao Giải Trí Phong Tử Phát Tiêu Thực sự là một năm không bình yên. Mười lăm tháng tư, Lam Vũ hưng phấn bảo tôi bọn em bãi khóa tuyệt thực.“Làm bậy cái gì nha! Chán ngày lành quá rồi phải không!” Tôi rất xem thường nói với em.“Anh trước đây cũng là sinh viên, hẳn cũng phải có ý thức không ngại khó sợ khổ chứ.”Nghe câu nói hồn nhiên của em, tôi không nhịn được muốn cười“Bọn em nếu như thực sự lo lắng cho nước nhà thì nên hảo hảo học tập, bọn anh á, hảo hảo làm ăn.” Tôi chọc em cười.“Các anh như thế mới là sâu mọt của quốc gia!”“May mà không phải là “Văn cách”, nếu là “Văn cách”, em còn không phải bắt anh đi thi bơi.” Tôi một bên lái xe, một bên cười nói với cũng cười, sau đó lại lo lắng hỏi “Ầm ĩ lên, có ảnh hưởng tới anh không?”“Có chứ, nếu sau này anh không làm ăn được, lại chẳng có bản lĩnh gì khác, này không phải là phải lên phố ăn xin sao!”“Em nuôi anh nha!” Em đắc ý cười.“Coi như xong! Anh thà đi ăn xin.” Tôi dừng lại một chút, ngữ khí tương đối nghiêm túc nói “Em đừng hãm quá sâu, có khi rủi ra. Em xem “Văn cách”, mấy người có được kết cục tốt.”“Em sẽ không thế đâu, em ngay cả đoàn tuyệt thực cũng không tham gia, xem như là người ngoài cuộc nhất.”Khi đó đại đa số học sinh đều tham gia “cách mạng”, cũng có một số ít nhân cơ hội làm chuyện riêng của mình. Lam Vũ nói trong trường học, “thác phái” những người chuẩn bị thi TOEFL, “ma phái” những người chơi mạt chược và “hồ điệp uyên ương phái” những người đang yêu là những người được lợi nhất từ cách mạng. Tôi bảo em thì được tính là người “hồ điệp uyên ương phái” rồi, thế nhưng em nói không phải, đó là chỉ những chuyện yêu đương nghiêm chỉnh thôi. Em nhất định cho rằng chúng tôi là vui vẻ vụng trộm không nghiêm tôi bên nhau tính là gì đã không còn quan trọng, quan trọng là chúng tôi hầu như ngày nào cũng được ở cạnh nhau. Trường học đã cho nghỉ hoàn toàn, em chẳng có việc gì để làm. Trừ những lúc vui vẻ trên giường, tôi sẽ dẫn em đi khách sạn chơi, lại phải chú ý thường xuyên thay đổi địa điểm. Tôi biết mấy chỗ dành cho gay, nhưng chưa bao giờ dẫn em đi, em như một khối ngọc hoàn mỹ không tì vết, tôi chỉ e em sẽ bị người khác nhúng chàm. Có một lần chúng tôi đi một phòng hát có “tam bồi” ~ tay vịn tôi cố ý chọn một cô gái còn trẻ, thoạt nhìn khá thanh thuần tiếp em, thế nhưng cả tối em đều có vẻ câu nệ. Sau khi rời đi, tôi cười hỏi“Làm sao thế? Sợ à?”“Không, không thú vị, em không thích!”“Em hẳn là phải tập ở cùng con gái đi, nếu không sau này lấy vợ thế nào?”“…”Tôi giờ đã cực kì hiểu em, trầm mặc thường là biểu hiện của mất hứng.“Em giờ vẫn còn nhỏ, sau này sẽ phải lo mấy vấn đề này.” Tôi lại bổ sung một câu.“Vì sao nhất định phải kết hôn? Chúng ta như vậy không phải rất tốt sao!” Em mỉm cười, không nói gì.“Anh muốn kết hôn à?” Em dừng lại hồi lâu, đột nhiên hỏi tôi.“Muốn nha! Biết đâu mấy ngày nữa là tìm được vợ rồi!” Tôi có ý đùa là nửa đêm, chúng tôi đứng ở một bãi đỗ xe tối đen, vắng vẻ. Xung quanh chẳng có ai. Trong bóng tối, không nhìn được, tôi vẫn có thể cảm thấy ánh mắt em vô cùng u buồn.“Hãn Đông, em đã không còn đường lui nữa rồi!” Em thấp giọng tôi đứng rất gần nhau, tôi ôm mạnh lấy em, thật chặt “Anh cũng thế.” tôi nghĩ trong lòng. Tôi sớm đã điên lên vì em rồi, tôi vừa thấy mùi vị của em đã kích động không ngớt… Tôi dán lên môi em, điên cuồng hôn em… Đây là lần đầu tiên chúng tôi ở bên ngoài, tại nơi công cộng ôm, hôn nhau… Đáng tiếc khi đó không có ánh mặt trời rực rỡ, chỉ có màn đêm trải dài…Ngày ba tháng sáu, vừa vào cửa công ty, tôi đã nhận được điện thoại của Thái Minh, hắn ta vừa thần bí vừa hưng phấn bảo tôi, buổi tối sẽ có đánh nhau. Tin tức của hắn chuẩn xác đến chín mươi chín phần trăm. Tôi cũng cho rằng sớm đã nên động chiều, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bà bảo tôi tối nay nghìn vạn lần không thể ra ngoài, tôi cười hỏi bà tôi sao lại muốn ra ngoài chứ? Tôi cũng không định làm loạn. Gác điện thoại của mẹ, tôi gọi điện đến “Lâm Thì thôn” bảo Lam Vũ buổi chiều không nên ra ngoài, ở nhà chờ tôi về. Nhưng mấy giờ sau em gọi điện bảo tôi tối nay có tình huống khẩn cấp, em muốn cùng một bạn học đi “Đại tiền môn”, tôi nóng nảy“Tối nay tuyệt đối không thể ra ngoài!”“Chúng em chỉ đi xem, buổi tối nhất định sẽ về.”“Không được! Anh nói cho em biết, tối nay khẳng định sẽ có chuyện!”“Anh làm sao mà biết được?”Tôi đã phiền lắm rồi, vẫn phải nhẫn nại giải thích cho em “Trăm phần trăm chuẩn xác, em cũng đừng có hỏi nữa!”“Vậy em nhất định phải đi!” Em trở nên hưng phấn, nói.“Em nha nước vào đầu rồi hả?!!” Tôi bắt đầu khẩn trương.“Mười giờ em nhất định sẽ về. Em sẽ cẩn thận!” Ý em đã định. Tôi thấy lạ, tại sao có lúc em lại cố chấp đến bỏ mọi chuyện đang làm, vội vã lái xe về “Lâm Thì thôn”, thế nhưng em đã đi rồi.“Đây là chỗ “tốt” của việc thích một cậu bé đây!” Tôi vừa lo vừa tức lái xe loạn lên khắp Bắc Kinh, chỗ nào cũng hỗn loạn ầm ĩ, bầu không khí tràn ngập khẩn trương. Đã hơn mười một giờ đêm, tôi mệt mỏi ngồi trước cửa vườn trường “Thiên đại”, loa công suất lớn liên tục phát “Quốc tế ca” cùng “Quốc ca”, càng không ngừng phát một giọng nữ, muốn mọi người tới ủng hộ ở “Đại tiền môn”. Không khí ẩm ướt, bầu trời không sao khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Tôi liên tục gọi về “Lâm Thì thôn” nhưng không ai bắt không thể không trở về. Về đến nơi, tôi không vào nhà mà ngồi ngay trên vệ đường, đó là con đường nếu muốn vào “thôn” nhất định phải đi qua. Tôi liên tục hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì nhưng tôi cũng chẳng thấy đói… Nhìn trời đã sắp sáng, tôi cực kì tuyệt vọng. Tôi không nhịn được lẩm bẩm một mình“Lam Vũ, Lam Vũ…”“Tôi phải đi, có chết cũng phải đi!” Tôi nghĩ như vậy, chuẩn bị khởi động xa, một người nửa đi nửa chạy tới đây, là Lam Vũ, cảm giác này tôi không cần nhìn cũng nhận đồ trắng của em đầy vết máu, trên mặt cũng loang lổ vết máu. Tôi kinh hoảng một câu cũng không nói nên lời…“Đúng là phát xít, lũ súc sinh!” Em căm giận mắng.“Em làm sao thế?” Tôi choáng váng.“Em không sao.” Em vừa nhìn quần áo mình vừa nói “Đều là máu người khác!”Nghe em nói vậy, tôi cảm thấy mình đã đầu váng mắt hoa…Em vừa từ “Bắc Hà” trở về. Em liên tục kể lại với tôi tất cả mọi chuyện đã xảy ra“Lần bắn đầu tiên, tất cả mọi người đều chạy về phía sau, em cũng quỳ rạp trên mặt đất, súng ngừng, em thấy một người ở cửa trước không động đậy nên đến kéo người đó đi, nhưng chỉ nắm được một tay đầy máu… Bên cạnh em có một cô gái, em muốn kéo cô ấy đi, nhưng cô ấy đã sợ đến bất động đờ ra ở đó, lúc này súng lại nổ, em nhào tới đè lên, để cô ấy ở bên dưới…”Theo lời kể của Lam Vũ, trong đầu tôi cũng dần hiện ra bức tranh máu me đầm đìa. Tôi nhìn em… Thật khó tưởng tượng, em một người nhu thuận, văn nhã, đa tình giàu tình cảm trong mưa bom bão đạn lại đi bảo vệ người rằng đã lo lắng cả đêm, chúng tôi vẫn hưng phấn không sao ngủ được. Em nằm trong lòng tôi“Em còn tưởng mình sẽ chết, không được gặp anh nữa.” Em nói.“Hừ! Em cũng thật ích kỉ, anh thiếu chút đã đi “Đại tiền môn”, cho dù em không chết chỉ sợ anh cũng phải chết rồi!”“Anh thực sự như vậy… thích em?” Chữ “thích” em nói thật nhẹ, giống như xấu hổ.“Anh hận em! Muốn giết em luôn!”…Vừa qua sợ hãi trước cái chết, chúng tôi bắt đầu xoa dịu cho nhau. Chúng tôi dùng thân thể tương hỗ để chứng minh sự tồn tại của đối phương. Tôi cọ mặt lên da thịt khêu gợi của em, là da thịt ấm áp, có sinh mệnh, tôi vẫn còn em! Em cũng cọ xát tôi như vậy, không thì lại ngẩng đầu nhìn tôi, em thích như vậy. Ánh mắt xinh đẹp của em tràn ngập vô hạn say mê. Em quỳ gối trên thảm, tôi cũng từ trên giường đi xuống, đi qua, em đưa tay ôm mông tôi, dùng miệng mút dương v*t tôi… Tôi nắm tóc em, nhìn khuôn mặt sinh động của em, trong đầu chỉ có một ý niệm“Tôi không thể mất em! Tôi không thể! Không thể!” Tôi gần như đã kêu lên. Tôi thuận thế đè ngã em xuống đất, hai tay nâng mặt em lên. Tôi nhìn vào mắt em“Anh yêu em!” Tôi chưa từng nói như vậy với cô gái nào, bởi tôi cho rằng thật buồn nôn. Nhưng lần này tôi nói rất tự nhiên, đó là điều duy nhất tôi nghĩ đến… Chúng tôi lại lần nữa chìm đắm trong yêu đương kích tình…Đó thực sự là “yêu”, tuyệt không chỉ là “tính” tình dục. Mặc kệ người đời thấy thế nào, nhưng tôi đã từng thực sự cảm thụ được những điều này, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn kích động không yêu của tôi là thấy được, nghe được, nhưng tình yêu của Lam Vũ, tôi chỉ có thể cảm giác được. Bộ đam mỹ tiểu thuyết có thể coi là khá sớm mở đầu cho dòng tiểu thuyết đam mỹ, viết về một đôi tình nhân trong những năm tám mươi của thế kỉ trước tại Bắc Kinh Trung Quốc. Đây là cuốn đam mỹ hiếm hoi được dựng thành một bộ phim, với tên Lam Vũ mà sau này đã được đề cử nhiều giải thương danh giá của nền điện ảnh Đài Loan và Trung Quốc đại lục. Có người đã từng nói “Bắc Kinh cố sự” này là một câu chuyện đầy ám ảnh những cũng rất đẹp, tựa như giấc mơ về bá ngoại của cô bé bán diêm trong đêm giáng sinh lạnh lẽo, kết thúc của câu chuyện trong cuộc đời là bi kịch nhưng dư âm còn sót lại là những ánh sáng lấp lánh của một tình yêu thuần khiết không vương chút bụi. “Bắc Kinh cố sự” kể về tình yêu của Lam Vũ ~ một thiếu niên mười sáu tuổi từ nông thông lên Bắc Kinh học đại học, và Trần Hãn Đông ~ vị thương gia hai mươi bảy tuổi thành công và giàu có. Câu chuyện có giá trị nhờ sự thực trong từng câu chữ cho đến con người hai nhân vật chính, thực đến ấm áp mà cũng đau lòng. ~~~<3<3<3~~~ Link bản edit PG-13 bản này đã cắt một số đoạn. * Bản dịch tại nhà Nekowataru * Bản dịch tại nhà Scipio Link bản edit đầy đủ * Bản dịch của Padini * Bản dịch của Sen Link phim trên youtube ~ Phim của đạo diễn Quan Cẩm Bằng, diễn viên chính là Hồ Quân cùng Lưu Diệc ~ * Bản sub của QaFvn ❤ Tập 1 – Tập 2 – Tập 3 – Tập 4 – Tập 5 – Tập 6 * Bản sub của Cross – Gate master Dark-Hikazu & Lucifer & Lucifer Kid & Khuê Mẫn ❤ Tập 1 – Tập 2 – Tập 3 – Tập 4 – Tập 5 – Tập 6 Cuốn tự truyện của một tình yêu Câu chuyện trong “Bắc Kinh cố sự”diễn ra dưới lời kể của nhân vật tôi ~ Trần Hãn Đông, suốt mạch kể của câu chuyện cũng chính là mạch suy nghĩ và cảm xúc của Handong khi yêu, khi bên cạnh Lanyu và nếu để nói cho chính xác khi mà Lanyu là nhân vật chính của tác phẩm chi phối ngon nguồn của những cảm xúc thì Handong chính là dòng cảm xúc thực thể ấy. Xuyên suốt câu chuyện hẳn không ít người đã không ít lần mắng Handong tên thương nhân này mở miệng nói lời giả dối, yêu không dám nhân hèn nhát trốn tránh, thực ra những điều ấy chính là cái chân thực nhất của tác phẩm. Một Handong sinh trong gia đinh quan chức của Beijing, cuộc đời 27 năm chẳng mấy lần sóng gió lại có cá tính lạnh lùng và dứt khoát của một thương nhân lại thêm một phần tính cách ích kỉ và độc chiếm của một người đàn ông bình thường, tất cả những điều ấy đã xây dựng nên một con người đáng để yêu, đáng giận cũng đáng thương và đáng được tha thứ. Trong những năm tháng khi ấy của Beijing còn là tư tưởng bao cấp rất lớn mà tư tưởng xã hội cũng chẳng tốt đẹp hay tân tiến hơn là bao nhiêu, chắc rằng Handong là đồng tính hoặc song tính luyến nhưng thâm tâm anh ấy chưa chắc đã chấp nhận được chuyện này thế nên mới năm lần bảy lượt đùa giỡn Lanyu, hết lần này tới lần khác trốn tránh tình yêu của chính bản thân mình, Handong đáng thương mãi cho tới khi thoát khỏi nguy cơ mất mạng anh mới hiểu rõ tình yêu và số mệnh không thể trốn tránh, và càng đáng thương hơn khi Lanyu lại rời bỏ anh khi tương lai hạnh phúc đang chờ đợi hai người. Nhân vật thứ hai nắm giữ mạch chuyện là cậu trai mười sáu tuổi của phương bắc và có lẽ cũng chính là con người được mọi độc giả yêu mến nhiều hơn cả – Lanyu. Khoảng cách hơn mười tuổi đối với Handong từ lần đầu gặp mặt đã có một chút gì đó thiệt thòi cho cậu bé thẳng thắn ấy, cứ thế về sau càng dấn thân vào tình yêu với Handong thì Lanyu càng chịu thiệt, cá tính và nhân cách của cậu càng bộc lộ và càng toả sáng thì ấm ức thiệt thòi lại càng tìm đến với cậu nhiều hơn. Nếu để so sánh thì Lanyu giống như một đoá bách hợp thanh khiết thiện lương, nếu để so sánh Lanyu sẽ là bông hồng tuyệt đẹp và si tình, nếu để so sánh cậu ấy chính là ánh mắt trời ban trưa mạnh mẽ soi sáng cũng đấy ấm áp yêu thương trong từng dải sáng lấp lánh, và nếu so sánh cậu ấy chính là bông hướng dương rực rỡ bừng bừng sức sống nhưng lại có nhị hoa đen thẳm sâu sắc. Và vì mọi sự so sánh đều là khập khiễng nên thôi đi bởi nếu để so sánh thì chẳng có gì tương xứng với Lanyu trong trời đất này, cậu ấy là riêng, là duy nhất. Cứ nói như Handong đi, “người yêu thiên sinh lệ chất”. Cái chính cảu bài viết này là vấn đề Lanyu có thực? Thực sự thì mình cảm thấy Beijing story là một câu chuyện có thật, đó là cuốn tự truyện của Handong về cuộc đời anh trong một khoảng thời gian gặp Lanyu và về tình yêu của họ. Có người đã nói cái két của truyện quá nhạt khi Lanyu đột nhiên qua đời như thế, có người đã trách cứ bởi vì đáng lý ra để có giá trị cho câu chuyện thì Lanyu có chết đi cũng phải do áp lực của xã hội lên những người đồng tính, thế nhưng mình nghĩ khác. Tình yêu đồng tính cũng là tính yêu chứ đâu có khác, và đâu phải chỗ nào con người ta cũng tàn nhẫn đẩy ai đó vào chỗ chết chỉ vì họ là người đồng tính. Thế nên mình tin Lanyu là một cuốn tự truyện về một tình yêu có thực đã từng tồn tại trong thế giới này,tin rằng đã từng tồn tại một Lanyu tuyệt vời như thế và một tình yêu đẹp như thế, cũng tin rằng trên đời này cũng đang tồn tại một Handong trong mỗi giấc mơ đều nhớ về Lanyu. Nếu để xếp trong danh sách những đam mỹ mình đã đọc qua vậy đây sẽ là cuốn đam mý kinh điển bởi nó nên được đọc, nên được cảm nhận và nên được trân quý bởi nó là thực, là thực trong cõi đời này. Thể loại đam mỹ, hiện đại đô thị, được diễn tả giống như một cuốn nhật ký, ghi lại quá trình mà nhân vật chính đã trãi qua, từ lúc còn trẻ cho tới khi già. Tôi từng là con trai một cán bộ cấp cao ở Trung Quốc, nhưng cũng không phải cái loại không học vấn, chẳng nghề nghiệp. Sau khi tốt nghiệp phổ thông cũng đã thi đỗ vào khoa tiếng Trung của một trường đại học trọng điểm, năm học thứ hai đã cùng đám bạn lập một công ty cỡ vừa. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vay một khoản không nhỏ, tự mình lập một công ty thương mại, kiếm chác rất tốt, nhất là mấy năm làm ăn với bên Đông Âu cực kì hưng thịnh. Năm năm sau, dựa vào quan hệ của ba, cũng nhờ chút khôn ngoan nhạy bén của bản thân, tôi đã có một công ty vốn hơn trăm triệu, năm ấy tôi hai mươi bảy tuổi. Beijing Story ngoài bản dịch dịch từ tiếng Anh của Scipio thì còn 1 bản dịch nữa từ nguyên tác tiếng Trung của Sen và đó là bản dịch đầy đủ nội dung theo nguyên tác, không biết bạn đã biết chưa ;.; tại theo cách nói của bạn thì mình hiểu là bạn mới đọc 1 bản dịch của Scipio thôi ^^” có gì sai thì bạn bỏ qua, hy vọng bạn không phiền ”Đ Ko phiền ko phiền, cảm ơn bạn đã chỉ, giờ mình mới biết bản này, trước giờ mình mới đọc bản của Scipio thôi 😀 Ừm, dù thế nào mình vẫn muốn dịch một Beijing story mà mình yêu của riêng mình, theo cách của mình. Cảm ơn bạn đã ghé! 🙂 ừa không có gì đâu, chúc bạn thành công ^_________^ bạn có thể send mình bản raw được không ”D cảm ơn bạn trước xD. Mong bạn đồng ý ”> ~ ờ, rảnh mình send cho. Mình đang thi, chỉ onl đt thôi Ad ơi cho e hỏi,…………e có thể edit bộ này được ko ạ ?E sẽ ghi nguồn, editor, tác giả đầy đủ. Hở? Í em là sao? Chị không hiểu???? Em xin ad cho em edit lại bộ này ạ, em sẽ ghi rõ nguồn đầy đủ y hết như ad ghi, link đủ, em up lên wattpad, chỉ đổi tên nhân vật thôi ạ Cho mình lạy bạn! OTZ Không hiểu thay tên nhân vật nhìn tên bạn có vẻ sẽ thay tên thần tượng Hàn Quốc ha vào thì sẽ thẩm du ra được cái ý nghĩa gì nữa, câu chuyện với con người có liên quan đến nhau đâu, thật là khó hiểu. Cảm ơn bạn đã xin phép! Mình xin mạn phép được không cho phép! Có ghi nguồn up link gì đấy mình cũng chẳng cần, lợi lộc gì đâu. Vì làm như thế là méo mó tác phẩm, không tôn trọng tác giả. Nghĩ đến việc câu chuyện này áp tên thần tượng HQ vào là mình đã thấy thốn thốn sao sao rồi ấy 😦 Còn mình không phản đối bạn tự copy về rồi thay tên xong tự thẩm một mình. Mình nói là không cho phép vậy chứ nếu bạn làm chắc hẳn mình cũng chẳng biết được, mà nếu biết thì yên tâm là mình cũng chẳng rảnh lên tiếng rồi war ghiếc nọ kia đòi công bằng gì đâu, còn nhiều việc có ý nghĩa hơn phải làm mà. Thế nên up hay không là lựa chọn của bạn, mong bạn cất nhắc và tự trọng! 🙂 À uhm, tình hình là ta chạy loạn khắp nơi để xin word đam về đọc, cơ mà một vài bạn lại ghi rõ không share bản word đau lòng. Tình cờ lọt vào nhà nàng, cho nên, hì hì, ta dày mặt xin nàng bản word của mấy bộ đam mà nàng đã edit hoàn, không biết có được hay không? Nếu được thì nàng gửi qua email giúp ta nhé tieudaotuyetvu209 TkS nàng nhìu lắm lắm! ❤ Trước hết phải nói là mình vừa mất lap nên cũng mất hết word truyện mình làm, kể cả 2 truyện mình đang sửa dở. Có muốn gửi word cho bạn mình cũng phải đi copy lại mới có. Nếu bạn thực sự muốn đọc thì vui lòng tự copy về nhé, nhưng đều là bản chưa được chỉnh sửa chứ chưa phải word đâu, bản word thật sự thì mình chưa làm xong, mà cũng làm mất rồi. Thứ hai, mình muốn góp ý thế này. Bạn có thấy việc “chạy loạn khắp nơi để xin word” của bạn là hơi… vô duyên ko? Editors làm truyện là để chia sẻ với các bạn cùng sở thích, không vì gì khác cả ít ra với mình là như vậy, ai thích đam thì vào đọc, đọc hay thì comment góp ý, động viên. Họ không nợ các bạn, các bạn đọc truyện cũng không hề nợ họ, chỉ là một lời cảm ơn ai muốn thì nói, không nói cũng không ai biết. Vậy tại sao lại có người tự nhiên nhảy vào blog yêu cầu mình gửi word cho họ với lý do như thế? Không phải là “vì mình rất rất thích”, “vì trang của bạn không cho dùng chuột phải” hay “vi mình không có thời gian copy”…, những lý do có thể tạm chấp nhận như vậy. Mình hơi ngạc nhiên khi thấy comment của bạn đấy. Như mình bình thường, nếu có truyện nào mình thích mà không share word hay chưa có word, lại chẳng quen biết người ta, mình sẽ lặng lẽ tự copy về, lặng lẽ đọc chứ không đủ độ… để đi xin người ta như thế. Chưa nói đến truyện nhà mình đều rất ngắn, lại không mấy người like, thấy comment của bạn, mình còn phải mơ mộng truyện mình làm hay dữ dội lắm mới có người “dày mặt xin nàng bản word” í chứ. Xin lỗi mình thẳng tính, có nói gì không phải bạn thông cảm cho. Cũng tại mình đã gặp + mới đọc được topic nói về readers không tốt đẹp cho lắm, lại đang thi nên hơi stress nên đọc được comment của bạn làm mình thực sự phiền lòng. Khuyên bạn thật lòng, không nên tiếp tục cái sự nghiệp “chạy loạn khắp nơi để xin word” đấy nữa, chủ nhà người ta ghét lắm. Mà có ai thực sự gửi cho bạn thì chắc là do bạn đã quen biết hay gắn bó với blog người ta, chứ không mình cho là cái người đấy cũng bị… “hâm” ấy. Chào bạn! uhm, cam on ban da gop y! Minh se rut kinh nghiem! ^^~ Bạn ơi, bạn có thể cho phép mình in một bản để lưu trữ được không? Hi vọng bạn đồng ý 😀 Ừ, nếu bạn chỉ giữ cho riêng mình thì không vấn đề gì đâu. Cứ in thoải mái đi, mấy bản cũng không sao ấy chứ = Mới đọc chương một mà đã thấy thở không thông rồi… Vậy à, thế để mình vuốt ngực cho xuôi nhé *cười gian* Đi lang thang lại đụng trúng một con hồ ly thế này đây, nhưng mà ta thích*phư phư* =~ *vuốt tiếp vậy* Câu truyện cứ như có cơn đau âm ỉ thấm dần vào lòng, không tài nào cho nó thoát ra thành nước mắt ngay, chỉ là nhịp truyện nhè nhẹ nhưng lại thấm đẫm những câu văn ngẹn ngào nước mắt. Đọc đến chương 25 hết hơn nửa truyện, đến khi Han Dong không chịu nổi mà gào lên với Lanyu rằng kết hôn với anh đi, tại sao có thể kết hôn với người khác mà không phải là em,…anh không cần gì hết, em muốn anh làm gì, chỉ cần anh làm được…cái gì mà nam với nữ,… anh yêu người này, anh biến thái, anh lưu manh nhưng anh yêu em! Đến đây thì tôi ko thể tiếp tục đọc nữa, đau lòng quá, nước mắt cứ thế chảy ra, run rẩy vì một tình yêu quá nhiều ngăn trở hay vì chính họ tự tạo ra ngăn cách cho tình yêu của mình. Chưa đọc hết truyện nhưng có cảm giác sẽ có kết thúc buồn. Chưa đọc xong mà lòng nặng trĩu. ———- hức hức dù ta thích ngược nhưng mà BE thì đau lòng quá, trái tim mong manh của ta chịu ko nổi chưa đọc hết cơ mà chắc là BE Ừ, BS là một trong những truyện đam mỹ đầu tiên mình đọc và cũng là truyện mang lại ấn tượng sâu sắc nhất mà có lẽ không bao giờ mình quên được. Nó đau bởi nó thực, và mình cảm nhận sâu sắc được, ở ngoài kia, “họ” là như thế đấy, “họ” muốn tự do bên nhau, muốn hạnh phúc nhưng trong xã hội này, không phải đơn giản các anh muốn là các anh có thể sống theo “kiểu chẳng giống ai” của mình, bởi vì có “người bình thường khác”, họ đang nhìn đấy, họ đang phán xét đấy, tự do thế nào được? Trong BS, không thể nói rõ ai mới là người đau khổ nhất. Là Lam Vũ, người muốn được yêu nhưng lòng tin lại luôn bị phản bội, vừa lo được lo mất lại vừa luôn dằn vặt vì tình yêu “khác người” của mình? “Anh bây giờ không có cảm giác, biết đâu sau này lại có thì sao! Hơn nữa anh còn mẹ già, còn sự nghiệp.” Hay là Hãn Đông, con người tưởng như ích kỉ, như lí trí nhất nhưng cũng không thoát khỏi đau khổ dằn vặt vì tình yêu “trái với luân thường đạo lý” đó? “Một tình yêu quá nhiều ngăn trở hay vì chính họ tự tạo ra ngăn cách cho tình yêu của mình” – Là vì đâu? Theo mình, là chính thực tế xã hội khắc nghiệt đã dựng lên bức tường ấy, bức tường Hãn Đông mãi không dám vượt qua, khi quyết tâm vượt qua được thì cũng đã để mất thứ mình yêu thương nhất… Phù, để nói về BS thì chắc nửa ngày mình cũng không trải hết được nỗi lòng mất, nhưng rất cảm ơn bạn đã để lại ý kiến, để mình có dịp trải lòng một xíu, nó cũng động viên mình rất nhiều nữa X Hôm qua tình cờ xem phim Lam Vũ, kéo xuống đọc cmt bên dưới mới biết là phim đc chuyển thể từ truyện. Thế là lập tức bay đi seach truyện, nhưng mà có tới 4 bản dịch lận, chẳng biết lựa bản nào để đọc. Cuối cùng quyết đọc bản của bạn vì tên nhân vật đã đc dịch sang tiếng Viết thú thực là mấy bản dịch kia chẳng biết nó hay hơn hay ko, nhưng chỉ chỉ thấy tên nhân vật vẫn để phiên âm là tôi bỏ của chạy lấy người luôn rồi. Thực sự là đọc truyện thấy hay và đau hơn nhiều, may là tôi xem phim trước khi đọc truyện, nếu ko chắc chẳng nuốt nổi phim. Có điều ko hiểu sao tôi lại bị ám ảnh bởi Hãn Đông do Hồ Quân thể hiện, đọc truyện mà cứ hình dung ra khuôn mặt của anh ở trong phim. P/s tôi dấn thân vào đam mỹ chắc khoảng tầm thời gian bạn lập blog này, nhưng tôi chủ yếu đọc đồng nhân văn của Bao Công, nên giờ mới biết đến BS và nhà bạn. Thấy có vẻ như chủ nhà đã bỏ hoang nhà cửa khá lâu, nhưng tôi vẫn muốn để lại dấu chân, để một ngày nào đó chủ nhà quay về biết được tôi đa từng ghé thăm nhà bạn 🙂 Hị hị, người ta chỉ nghỉ Tết lâu xíu thôi mà, chỉ là nghỉ từ trước Tết dương chồng lên Tết âm luôn thôi mà *che mặt* mà Điểu đại vẫn có chap mới í chứ 😛 Còn về BS thì khỏi nói rồi, cùng với Yêu straight là hai truyện mình thích và sẽ nhớ mãi, thế nên mới lê thân lười đi làm một bản BS í chứ. Hay đến… chẳng biết nói gì nữa, hị hị. Thế nhé, đã đến thì mời bạn vào chơi, cứ thăm hết nhà hết cửa thoải mái đi nhé. Truyện Điểu đại mình đang làm cũng hay lắm ấy *dụ dỗ* Đang đọc BS buồn thì qua đọc Điểu đại nhá nhá nhá *níu* Hay mà ít người xem quá cơ =.= Rồi rồi, thỉnh thoảng mình sẽ ghé qua nhà bạn chơi và đọc lại BS. Còn truyện khác thì để từ từ sẽ đọc, vì thật sự mình cũng ko có nhiều thời gian, bằng chứng là đến giờ tôi mới biết đến BS đấy 🙂 Truyện buồn quá, đọc đến nửa đêm rồi suy nghĩ cái số phận hẩm hiu của mình rồi sẽ thế nào đấy 😥 Đọc xong không hiểu sao mà chẳng khóc được, dường như có 1 cái cục tức rất khó chịu nuốt mãi không trôi Cái kết nó rất là nghẹn ạ =.= *vuốt lưng* K vui , k vui , k vui tí nào ……ngược ngược tâm quá , s lại đùng cái chết queo vậy nè trời ơi T T. Truyện hay lắm , tks chủ nhà nhiều nha , thân tặng lít nước mắt luôn Mh onl đt nên k có like đc , đọc chùa 1 lèo luôn v thông cảm nha , tks tks tks Quý hóa quá, giời đang nóng thế này, t cg háo nước lắm cơ = PS Thực ra t k quan tâm đến like lắm đâu, view tăng tức là có người đọc là t vui lắm r. Mà ai thực sự thích họ để lại 1 cmt t còn vui hơn gấp vạn ấy 😀 Vừa đọc truyện vừa nghe bản Sao em nỡ làm tôi đau lòng thì có mà cầm dây thắt cổ ngay lập tức ; A ; Cảm ơn s đã Edit truyện ”> Ừa, thế em đừng vừa đọc vừa nghe bài đấy nha em = em mới không í ”> M thứ thiệt thì phải chơi cỡ thế s ạ \m/ tự ngược muôn năm hức, ta vừa nghe bản sao em nỡ làm tôi đau lòng vừa xem truyện lần thứ 5 6 rồi thì phải, *hu hu*. Mình đã đọc bản dịch từ tiếng Anh, xong có lẽ phải cày thêm bản này. Mình thích cách dịch tên Hãn Đông, Lam Vũ kiểu tiếng việt này. Nó gần gũi thân thuộc hơn nhiều. BS đã đọc và xem phim khá lâu. Vô tình lại lướt qua trong một ngày ko có j mới hơn để làm. Cảm xúc lại tràn về như gió mùa thu. Phải nói mình ko mê ngôn tình của TQ cho lắm, bởi nó cứ na ná như nhau. BS lại khác. Như luồng gió mới làm life thú vị hơn nhiều. Cuộc sống nhiều màu sắc. Ko phải quá mộng mơ, với từng này tuổi có chồng, có con 4 tuổi. Nhưng đôi khi tự hỏi sao có điều nhỏ nhỏi khi đọc BS hay nghe bản Sao anh nỡ lòng khiến em đau khổ lại da diết, day dứt khôn nguôi như vậy. Mấy ngay nay cứ rảnh là ta phải nghe bài đó vài lần. Rất vui đc bít bạn. Khi vọng sẽ còn đc đọc nhiều bản dịch hay như BS. Chưa đọc nhưng vào list nào cũng thấy bảo nên đọc??? Cơ mà 10 lần như 1 thấy chữ BE lại chạy mất dép >.< Tks bạn đã ed nha, 1 ngày đẹp trời nào đó mình sẽ quay lại đọc hì cảm ơn chủ nhà đã làm bộ này nha~ tại sao một truyện hay như thế này mà giờ tớ mới biết nhỉ! thực sự rất rất cám ơn chủ nhà ❤ ❤ Thể loại thì không ghi gì như ngược tâm này nọ, chỉ là BE. Cảm ơn chủ nhà đã làm bộ này ~ Mình không hiểu lắm? Ý bạn là??? Có phải ấy đang trách tớ bày hố ấy hem? *ôm mặt* Mình không cố tình mà!!! ^^ Chào chị. Bố ơi mình đi đâu thế season 3 đã mang em đến đây. Cảm ơn chị vì đã dịch 1 bộ truyện hay như này. Em yêu chị Bố ơi mình đi đâu thế??? Kì diệu thật đấy nhỉ 🙂 Cảm ơn bạn đã quan tâm và yêu thích, đấy cũng chính là điều mình mong mỏi khi dịch bộ truyện này 🙂 mình vừa đọc xong bộ chuyện này kì thực bố ơi mình đi đâu thế đẫn mình tới bộ phim lam vũ , và bọ phim ấy lại dẫn mình tới đây , ko hiểu sao những cuộc tình đồng giới lại hấp dẫn mình đến vậy , cái tình cảm ấy mãnh liệt khác hẳn tình cảm nam nữ , không hiểu sao có lúc lại muốn làm người đồng tính để có thể cảm nhận dc tình cảm thấu xương ấy , hazzz mình ẩm nặng rồi ??? Làm ơn giải thích giùm mình làm sao mà “Bố ơi mình đi đâu thế” dẫn được mấy bạn đến đây được không??? Vô cùng khó hiểu Nhìn thấy câu chuyện này từ hồi Scipio mới đăng, thế mà bây giờ tớ mới đọc hết, trễ quá hả. Thật cảm ơn cậu đã làm bản này, tớ rất thích. Văn phong thật trôi chảy, từng con chữ cứ vào lòng êm ru như không, không cần người đọc phải bỏ chút tâm tư nào. Làm thật tốt. Tớ đọc truyện cảm tưởng Lam Vũ ngoài chân thành và dũng cảm, thì cũng rất thông minh, hẳn là thế giới quan của cậu ấy rất rộng lớn, Hãn Đông vẫn là chưa hiểu hết…chưa đi sâu được tới 1/10 con người của Lam Vũ. Cảm giác là người bạn xuất ngoại kia của cậu ấy sẽ biết nhiều hơn một chút đi. Coi như Hãn Đông chạm vào Lam Vũ, thì đã biết gì đâu, nhân vật này là cả một vũ trụ. Tớ không nỡ nói là mình “thích” cái kết, vì rất có khả năng đây là bi kịch thật, nói thích thì quá kinh khủng. Nhưng tớ thấy nó…hợp lý. Không nghĩ là Hãn Đông và Lam Vũ có thể hạnh phúc dài lâu, họ yêu nhau, nhưng tình yêu không phải là tất cả. Đáng thương Lam Vũ, còn quá nhiều tiềm năng, tớ không tin có chuyện có thể nhớ ai đó suốt một đời, còn sống mới là có tất cả, qua thời gian cái gì cũng lắng xuống, chỉ có người chết là dở dang. Chào bạn chủ nhà! Trước tiên cho phép mình cảm ơn bạn vì bạn đã dịch Beijing Story! Mình rất thích tác phẩm này, nhờ nó mà mình biết đến thế giới đam mỹ. Dù lần đầu tiên mình đọc ko phải ở nhà bạn nhưng mình vẫn muốn gửi đến bạn lời cảm ơn chân thành. Người ta nói “năm mới ko nên nhắc chuyện cũ”, nhưng vì tính mình hơi hâm hâm dở dở nên hôm nay mình lại muốn nhắc lại chuyện cũ một chút, nếu bạn rảnh thì hãy nghe mình kể lể chút nhé! Mình mê văn chương từ nhỏ, mình luôn thích đọc sách, truyện. Nhưng vì điều kiện và hoàn cảnh ko cho phép nên mình ko thể đọc được nhiều. Mình sống ở nông thôn, nên ko thể có điều kiện để lúc nào thích đọc thì chạy ra hiệu sách như các bạn ở thành phố. Nhà mình nghèo, từ bé đến lớn mình chưa từng biết cái máy tính nó như thế nào! Thứ duy nhất giúp mình kết nối với thế giới đó là chiếc điện thoại. Mình có thể dùng nó để lên mạng, đọc truyện, xem phim. Nhưng nơi mình ở ko có mạng Wifi nên mình chỉ có thể dùng mạng 3G chậm rì với số tiền một vài chục nghìn mỗi tháng. Với một chiếc điện thoại như vậy thì mình ko thể có khả năng ngày ngày vào mạng đọc truyện online được. Cách đọc của mình chủ yếu là tìm down bản word hay ebook về đọc mà thôi. Nếu có online thì cũng chỉ là để comment cảm ơn các bạn editor. Mình thật sự rất biết ơn các bạn ấy, nhờ có các bạn ấy mà những đứa như mình mới có cơ hội thỏa mãn niềm đam mê. Chắc bạn đang nghĩ là mình rất vô duyên phải ko? Thật sự mình ko hề có ý định than nghèo kể khổ với ai hết, mình chỉ muốn bạn hiểu rằng ko phải ai cũng được may mắn có điều kiện để thích xem gì thì xem, thích đọc gì thì đọc đâu bạn. Có thể bạn thấy những đứa hay chạy khắp nơi xin bản word là rất vô duyên, thậm chí rất hâm dở. Có lẽ bạn sẽ thấy rất phiền phức và khó chịu khi có một người xa lạ nào đấy tự nhiên hỏi xin bạn bản word. Nhưng bạn có từng nghĩ đến chưa, có những đứa như mình đây, chỉ có thể dùng số tiền vỏn vẹn một vài chục nghìn mỗi tháng để cóp nhặt từng bản word về, thỏa mãn niềm đam mê. Và nếu như mình may mắn nhận được một bản word của một bạn xa lạ nào đó gửi cho, chắc chắn mình sẽ vui mừng và hạnh phúc vô cùng. Bạn có thật sự nghĩ là những người đã ban cho bọn mình niềm vui ấy là những kẻ hâm dở ko? Chà, có lẽ mình nói quá nhiều rồi! Xin lỗi vì bắt bạn tốn thời gian vàng ngọc của bạn để đọc những dòng chữ này. Năm mới chúc bạn bình an! Chị trans bộ này mượt thật, em đọc lần thứ n rồi mới cmt v Cơ mà em cảm thấy thốn giúp chị khi em vừa vào wp của chị, lội xuống cmt đã thấy một bạn xin chuyển ver bộ này 😦 Em chẳng hiểu sao, đi đến nơi nào cũng thấy mấy bạn xin chuyển ver 😦 Thôi thì cảm ơn vì chị đã trans để cứu giúp dân chúng hủ = Love v Cảm ơn em đã ủng hộ, mát lòng mát dạ quá đi 😀 Cảm ơn chủ nhà đã dịch. Dạo trước cũng đọc nhiều bản dịch khác nhau, hôm nay lạc chân đến đây. Đọc nhiều mà vẫn buồn như cũ, nước mắt thì không rơi được *nghẹn chết tui rồi* Từ sau Yêu Straight, lâu lắm rồi mình mới lại được đọc một bộ truyện rất thật như vầy. Nỗi đau của các nhân vật không làm người đọc khóc nhiều nhưng cứ âm ỉ, man mác ấy; mình nghĩ chắc là vì họ đều đc tạo ra từ cuộc sống thật nên cảm xúc và tình tiết đều không tạo cảm giác gượng ép hay khuôn sáo… Nói lòng vòng vậy thôi chứ tóm lại, mình thật sự cảm ơn bạn nhiều lắm lắm luôn vì đã cho readers tụi mình một câu chuyện đẹp như vậy! Cảm ơn bạn đã ủng hộ! 🙂 PS “Yêu straight” cũng là một trong ba truyện đam mỹ để lại ấn tượng sâu sắc nhất với mình bên cạnh BS và “Em sẽ đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi” Gu truyện của 2 đứa mình giống nhau thiệt đó! Cũng đọc đam kha khá rồi mà giờ mới biết tới truyện này. Tại em xem phim trước rồi đọc nên mới đọc được nửa truyện mà đau lòng quá không dám đọc tiếp. 😥 Cảm ơn ss vì đã edit 🙂 Nghe nói có phim mà k dám xem Sợ buồn Cám ơn bạn nha

bắc kinh cố sự