giết giết nữa bàn tay không ngơi nghỉ
Tố Hữu trích đoạn. "Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ. Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong. Cho Đảng bền lâu. Cùng rập bước chung lòng. Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!". Tố Hữu. Nguyên Ủy viên
Không ngơi nghỉ. Sau khi cố che đậy một vụ tai nạn, cuộc sống của viên cảnh sát biến chất trở nên mất kiểm soát khi anh ta bắt đầu nhận được những lời đe dọa từ một nhân chứng bí ẩn. Diễn viên chính: Franck Gastambide,Simon Abkarian,Michaël Abiteboul.
Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ, Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong, Cho Đảng bền lâu, Cùng rập bước chung lòng, Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!"[6] Cả hai thái độ hay chủ trương nầy đều không tốt.
Cướp, cướp nữa bàn tay không ngưng nghỉ. Tân Phong. 07/06/2022. Các chóp bu đảng CSVN khóa 13. Như một qui luật, sau mỗi kỳ hội nghị trung ương "thành công tốt đẹp," y như rằng bộ máy "ăn không từ một thứ gì của dân" sớm ban hành các qui định tăng thêm hàng loạt
"Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong Cho Đảng bền lâu Cùng rập bước chung lòng Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!" Tố Hữu Nguyên Ủy viên bộ Chính
Frau Mit 2 Kindern Sucht Mann. Quả là một mệnh lệnh khát máu của chuyên chính vô sản và nó được áp dụng để giết một cụ già đảng viên kỳ cựu gần 60 năm tuổi đảng. Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần bình luận của Lê Thiên với tựa đề “Giết!Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ!”sẽ được Song Thập trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối nay. BLuan15012020bisGiết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ! Giết! Giết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ! Đó không chỉ là khẩu hiệu mà là một mệnh lệnh! Mệnh lệnh của chuyên chính vô sản! Mệnh lệnh của những kẻ dương cờ máu, lê lết trên vũng máu… uống máu, ngậm máu, say máu và hả hê trên vũng máu xác chết tuôn đổ khắp mọi miền đất nước, mà máu của ngày 09/01/2020 trên thôn Hoành, xã Đồng Tâm, Huyện Mỹ Đức, Hà Nội là máu của niềm tự hào huênh hoang bất tận! Cờ máu tung bay ngạo nghễ, giục quân khát máu tiếp tục gây đổ máu. Người ta hồ hởi hát vang “Cờ in máu chiến thắng!…” Rõ ràng những người dân quê lam lũ chất phác thôn Hoành không dùng thủ đoạn hay cậy dựa bè cánh kèn cựa tranh lấy chức trọng quyền cao, hay vơ vét cướp giật miếng sống của người khác hòng tích lũy tiền đô bạc tỉ, tạo cho mình chiếc ghế vàng lộng lẫy, xây dựng cho gia đình mình hay dòng tộc mình những cơ ngơi vương đế, biệt phủ, biệt cung, biện điện rực rỡ hơn gấp bội những cung vua phủ chúa thời phong kiến xa xưa. Cũng chẳng thèm tranh nhau những lăng tẩm cực kỳ “hoành tráng” khoe mẻ giàu sang “cuộc sống bên kia thế giới”. Người dân thôn quê Việt Nam, trong đó có dân làng Hoành rõ ràng đang an phận với cuộc sống lay lắt qua ngày bằng những bữa ăn dân gian mắm muối rau cỏ bần nông. Chắc chắn, khi đối diện với các cơ quan công quyền, họ chỉ khao khát được “đối thoại” công bằng và sòng phẳng, không hề có mảy may ý đồ “đối chọi” với cái bộ máy chuyên chính khổng lồ mà họ đã từng trải nghiệm là thứ cổ máy “bạo lực cách mạng” sẵn sàng “tiêu diệt” bất cứ kẻ nào, thành phần nào dám đôi co chống đảng! Từng trải đến đâu, cuối cùng dân thôn Hoành vẫn sập bẫy đường mật đảng giăng! “Giết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ!” Tiếng thét Tố Hữu sắt máu lại vang vọng! Có dư luận viên to họng biện minh rằng lời gọi của Tố Hữu chỉ là lời “kêu gọi diệt trừ sâu bọ cho đồng lúa xanh tươi!” Đúng đấy! Diệt trừ sâu bọ, để mang sâu bọ chết đi tế thần “Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!” Hợp khẩu vị khát máu của hai tên trùm họ Mao, họ Xít ấy có thứ sâu bọ nào khác nếu không là sâu bọ xác người? Điều không ngờ là ngay trong thế kỷ thứ 21 này, người dân Việt vẫn còn là sâu bọ phải bị tận diệt để “cho Đảng bền lâu”, “thờ Mao Chủ tịch và Xít-ta-lin bất diệt” mà Dân lành thôn Hoành, trở thành những con sâu ngã chết không kịp giãy! Tấn công vào thôn Hoành, triệt hạ những người con ưu tú của thôn Hoành và cũng là những người con ưu tú của đảng ta, phải chăng đó “đường vinh quang xây xác quân thù” của đảng? Hay đó là “đường gian ngoa xây xác dân lành” biến dân lành thành quân thù? Phong hàm tăng cấp cho những kẻ đã chết vì cầm súng lên đạn nhắm bắn người dân, đó có phải là mang bổng lộc vinh quang đến cho kẻ đã chết là hết đối với CS vô thần hay là âm mưu cổ súy “Giết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ”? Vậy thì những tên chủ mưu đằng sau cuộc SÁT DÂN ở thôn Hoành, những tên ấy hẳn phải được ban thưởng những cấp hàm cao hơn gấp ba, gấp bốn lần mới phải, những anh hùng cách mạng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ “kách mệnh” triệt để, hiển hách? Chẳng biết có còn cái “hàm” nào xứng đáng hơn để ban tặng hay truy tặng cho cái lũ đã dày công vẽ ra kế hoạch giết dân tinh vi, vĩ đại và dã man nhất lịch sử này không? Có lẽ chỉ có cái hàm “hăng rết” hết răng là xứng đáng nhất để gắn trên những cái mồm điêu ngoa của lũ ngợm gian ác giết người không gớm tay trong cái xã hội gọi là xã hội chủ nghĩa khốn nạn trên đất nước Việt Nam. Đánh vỡ mồm chúng cũng chẳng thấm vào đâu! Hãy quét sạch chúng đi! Hành động “truy phong” của đảng CSVN dành cho 3 Công An chết vì tấn công vào thôn Hoành chẳng những hàm ý vu khống người dân thôn Hoành mà còn nhục mạ Tổ Quốc Việt Nam. Chết cho cái đảng cướp mang áo Đảng Cộng sản! Chết cho bầy sói dữ đội lớp người! Đâu phải chết vì quê hương dân tộc, chết cho Tổ quốc thân yêu đang bị đe dọa giày xéo! Người ta thấy Nguyễn Xuân Phúc, người đứng đầu cái cơ chế quyền lực CSVN gọi là Thủ tướng đã phải ngượng mồm không dám nói tới Tổ Quốc khi hắn đứng ra vinh danh “3 chiến sĩ đã hy sinh vì Đảng, vì nhà nước xhcn” chứ không vì nước nhà – vì quê hương đất nước. Cả cái từ “nhân dân” trong công thức nằm lòng của CSVN cũng không thấy có trong lời tuyên dương của Nguyễn Xuân Phúc. Hóa ra, ba tên Công an ngã chết ở thôn Hoành ngày 09/01/2020 rõ ràng đã chết cho Đảng, làm theo lệnh Đảng, chứ đâu phải vì yêu dân, yêu nước! Vì Đảng, họ đã phản nước hại dân! Đảng Cộng sản ghi công họ… công đối với đảng. Nhưng với cụ Lê Đình Kình, Tổ Quốc thật sự ghi công vị bô lão dám liều chết vì dân, vì nước! Nếu khi chết, “tay cụ Kình còn nắm lựu đạn” Thông cáo của Bộ CACSVN mà không nổ, thì chắc chắn đó là quả lựu đạn chưa rút chốt, khóa không bung. Như vậy, không thể kết tội cụ già 84 tuổi tội sử dụng vũ khí sát thương! Thế nên, chúng tôi đồng tình với nhận xét của Đặng Xương Hùng cựu viên chức ngoại giao của CSVN trong bài “Mực và máu” của ông trên báo Tiếng Dân 12/01/2020, rằng “Chế độ này [chế độ CSVN] đã dã man không chỉ với cụ Kình, gia đình cụ Kình mà cả với những tay chiến sĩ công an đã bị giết nếu có. Máu của cụ Kình và máu của họ cũng là máu đồng bào, máu của người da vàng, con của Mẹ Việt Nam.” Hành động của bọn thảo khấu chủ mưu xua quân khủng bố người dân thôn Hoành, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Thành phố Hà Nội đích thị là một cuộc khủng bố đổ máu, một vụ thảm sát dã man, giết người cướp của trắng trợn với qui mô lớn trời không dung đất không tha. Càng là một tội ác sát nhân man rợ nhất của mọi thời đại khi cuộc đẫm máu nhằm vào một bô lão 84 tuổi đáng kính trọng chỉ lên tiếng đòi hỏi công bằng xã hội được thực thi nghiêm chỉnh trên cái mảnh đất nhỏ bé của bà con thấp cô bé miệng thôn làng mình. Ấy là chưa kể cụ Kình đang là đảng viên kỳ cựu với gần 60 tuổi đảng cái đảng mà ông hãnh diện phụng sự chưa hề rời bỏ cũng chưa hề bị khai trừ. Và rồi chính bọn thảo khấu đồng đảng – đồng chí của ông xua quân thảm sát ông tất tưởi chỉ vì ông đã trót thật thà lên tiếng chống lại chúng, bênh vực người dân cô thân cô thế. Với 84 tuổi đời, ông Lê Đình Kình đã đau đớn trải nghiệm tình đời, tình người phũ phàng… tình đảng khốn nạn, để cuối cùng đón nhận cái chết đắng cay oan nghiệt thảm khốc đến vậy sao? Chết bởi tay bầy ác quỉ mà ông cứ ngỡ là đồng đội, đồng chí, đồng đảng của mình! Mặn nồng biết bao tình đồng chí Mác-Lê, thắm thiết đến trào máu dưới lưỡi Lê và giáo Mác, súng đạn quốc tế vô sản! 13/01/2020 Lê Thiên
Đầu tháng 12/2018, một số tờ báo của nhà nước Việt Nam đưa tin rằng một khu tưởng niệm nhà thơ Tố Hữu sẽ được xây dựng tại tỉnh Thừa Thiên-Huế, trị giá 28 tỉ đồng, lấy từ ngân sách nhà nước. Tờ báo mạng Thừa Thiên-Huế hy vọng rằng khu tưởng niệm này sẽ trở thành một địa chỉ văn hóa du lịch của Tỉnh Thừa Thiên-Huế. Tờ này còn viết rằng ông Tố Hữu không chỉ là một lãnh đạo của Đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam mà còn là một nhà thơ cách mạng hàng đầu. Ông Tố Hữu từng nắm chức vụ Phó Thủ tướng phụ trách về kinh tế của Việt Nam trong những năm 1980, thơ của ông chiếm một phần quan trọng nhất trong sách giáo khoa văn học cho học sinh Việt Nam. Nhưng ông cũng bị nhiều chỉ trích, cho rằng ông là một nhà thơ làm công việc tuyên truyền cho Đảng Cộng sản. Theo nhà văn Nguyễn Viện, một người bất đồng chính kiến sống tại Sài Gòn thì cách nhìn nhân vật Tố Hữu, cũng như thơ Tố Hữu có hai góc khác biệt rõ ràng “Đối với một nhân vật như ông Tố Hữu thì khó có cái nhìn công tâm, tùy theo quan điểm chính trị, lập trường của chúng ta như thế nào. Đối với những người trưởng thành trong bối cảnh xã hội chủ nghĩa, cụ thể là lớn lên ở miền Bắc, thì ngay từ thời trung học, họ đã được tuyên truyền rằng Tố Hữu là một nhà thơ tiêu biểu của cách mạng.” Ông Nguyễn Viện là một người lớn lên ở miền Nam, cho rằng thơ của Tố Hữu không hay, thơ của ông nặng tính tuyên truyền, đôi khi đến nỗi khát máu, và nịnh bợ quá đáng. Đối với một nhân vật như ông Tố Hữu thì khó có cái nhìn công tâm, tùy theo quan điểm chính trị, lập trường của chúng ta như thế văn Nguyễn Viện. Nhà thơ Hoàng Hưng, sống ở miền Bắc, thuộc thế hệ những nhà thơ nhà văn từng bị đàn áp trong vụ nhân văn giai phẩm, đồng ý với ông Nguyễn Viện rằng thơ Tố Hữu ở miền Bắc, một thời đã thấm sâu vào dân chúng còn hơn cả ca dao. Nhưng ông cho rằng Tố Hữu cũng là người có tài về mặt ngôn ngữ. Ông Hoàng Hưng lấy ví dụ bài thơ Việt Bắc của ông Tố Hữu, dù rằng vẫn là thơ tuyên truyền nhưng có những đoạn tả cảnh núi rừng thiên nhiên, thuần túy thơ ca, vẫn là những câu thơ hay. Nhà văn Thùy Linh có cùng quan điểm này, rằng dù sao Tố Hữu vẫn là một nhà thơ có tài, nhưng nếu đặt ông vào vị trí độc tôn trong thơ văn Việt Nam thì không đúng. Ông Tố Hữu bị chỉ trích nhiều nhất ở những câu thơ cổ vũ cải cách ruộng đất, mang tính sắt máu, mà người ta cho là do ông sáng tác Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ, Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong, Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng, Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt Tuy nhiên nhà thơ Hoàng Hưng, dẫn lời nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân, nói rằng đây là một nghi án văn chương, chưa chắc Tố Hữu đã làm những câu thơ đó. “Về mặt văn bản học thì không đáng tin lắm đâu. Cũng có nhiều người bảo rằng không phải, chỉ bịa ra thôi. Lại Nguyên Ân bảo rằng đây là một nghi vấn, mà các nhà nghiên cứu Tố Hữu phải chỉ ra rằng có đúng hay không.” Theo sự cảm nhận cá nhân của nhà thơ Hoàng Hưng thì ông thấy những câu thơ mang tính giết chóc đó quá kém cỏi, có thể không phải từ một người có khả năng về ngôn ngữ như ông Tố Hữu. Nhà thơ Đỗ Trung Quân, một người lớn lên ở miền Nam nhận xét về ông Tố Hữu “Ông ấy là một nhà thơ nổi tiếng, nổi tiếng theo kiểu là hàng đầu của văn học cách mạng. Nhưng đó là chuyện của cách mạng, không phải là chuyện của tôi. Nếu nói là Tố Hữu là một nhà thơ cách mạng cộng sản, thì Louis Aragon cũng theo cộng sản, Jean Paul Sartre thời kỳ đầu cũng chủ nghĩa cộng sản. Sự hấp dẫn của chủ nghĩa cộng sản đối với những văn hào trí thức cỡ đó thì Tố Hữu đi theo chủ nghĩa cộng sản cũng là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề là sau đó, Louis Aragon và Jean Paul Sartre đã nhìn nhận lại, đó là thái độ của người trí thức, chúng ta không phê phán sự chọn lựa ban đầu.” Louis Aragon là một nhà thơ Pháp, còn Jean Paul Sartre là một nhà triết học Pháp, cả hai đều ủng hộ chủ nghĩa cộng sản trong những năm bắt đầu sự nghiệp của mình. Ngoài tư cách là một nhà thơ cách mạng, ông Tố Hữu còn được biết như một nhà chính trị, trong đó vai trò của ông được đặc biệt nhấn mạnh trong cuộc đàn áp giới văn chương của phong trào Nhân văn giai phẩm tại miền Bắc sau năm 1954. Nhà thơ Hoàng Hưng, một nạn nhân của cuộc đàn áp đó nói với RFA “Ngoài cái việc chung thì ông Tố Hữu còn có cái tư thù của ông ấy, vì nhóm Nhân văn dám làm một cuộc hội thảo để phê bình tập thơ Việt Bắc của ông ấy, trong đó có hai người là Trần Dần và Hoàng Cầm.” Hai ông Trần Dần và Hoàng Cầm là hai nhà thơ bị đàn áp nặng nề trong vụ Nhân văn giai phẩm. Theo nhà văn Thùy Linh, chính vị trí độc tôn mà cách mạng cộng sản dành cho ông Tố Hữu, cũng như vai trò đàn áp của ông trong vụ Nhân văn giai phẩm làm cho nhiều nhà văn nhà thơ Việt Nam nhìn ông Tố Hữu rất khắt khe, phủ nhận hết những gì gọi là thơ của ông ấy. Ngoài cái việc chung thì ông Tố Hữu còn có cái tư thù của ông ấy, vì nhóm Nhân văn dám làm một cuộc hội thảo để phê bình tập thơ Việt Bắc của ông thơ Hoàng Hưng. Một giáo viên tại Đà Nẵng, gốc Huế, nói với chúng tôi rằng ông cũng có định kiến về ông Tố Hữu, vì thế rất ít đọc về tác giả này. Với câu chuyện xây khu tưởng niệm ông Tố Hữu tại Huế, người giáo viên này nói “Theo tôi thấy thì người dân Huế chẳng ai quan tâm đến Tố Hữu hết, kể cả những người hoạt động cách mạng lúc trước, cho nên một công trình bề thế như vậy không cần thiết, hơn nữa xứ Huế là xứ nhỏ nhẹ, vừa phải, không cần làm những công trình đồ sộ vớ vẫn.” Cả hai người, nhà thơ Hoàng Hưng và nhà văn Nguyễn Viện đều dễ dàng đồng ý với ý kiến này. Ông Hoàng Hưng cho rằng tưởng niệm một nhân vật thì không có gì quá đáng, nhưng với qui mô của dự án như vậy thì không cần thiết. Nhà văn Nguyễn Viện nói thêm rằng với tư cách một nhà chính trị thì ông Tố Hữu là là người mắc phải rất nhiều sai lầm trong những năm ông phụ trách kinh tế, mà bây giờ lập khu tưởng niệm với tiền thuế của dân nữa thì ông hoàn toàn không đồng ý. Nhà thơ Đỗ Trung Quân lại đưa ra một ý kiến khác “Cứ xây đi, để sau này người ta còn có cái để mà hạ xuống. Đó là ý kiến cá nhân của tôi.” Nhà văn Thùy Linh nói rằng, với hai tư cách, nhà thơ, và chính khách, Tố Hữu hoàn toàn thất bại.
giết giết nữa bàn tay không ngơi nghỉ